Còn gì để MU vương vấn Amorim? Thất bại nhục nhã trước đội hạng Tư là giọt nước tràn ly

Rạng sáng nay, một trang sử đen tối khác đã được viết nên trong cuốn biên niên sử của Manchester United. Không phải trên một sân khách đầy áp lực tại Champions League, mà là ở Blundell Park – sân nhà của đội bóng hạng Tư Anh Grimsby Town. Thất bại trên chấm luân lưu sau 120 phút thi đấu nhục nhã không chỉ là cú sốc, mà nó còn là tấm gương phản chiếu sự suy đồi đến cùng cực của một gã khổng lồ đang vật lộn tìm lại ánh hào quang. Và câu hỏi lớn được đặt ra cho các cổ động viên trên 789P: Còn điều gì để họ tiếp tục níu kéo HLV Ruben Amorim?
Vết cứa sâu vào lòng tự trọng
Khi Charles Vernam của Grimsby mở tỷ số, có lẽ ngay cả những cổ động viên trung thành nhất cũng không thể tin nổi vào mắt mình. Một đội bóng với hàng loạt ngôi sao đắt giá, có tổng giá trị chuyển nhượng lên tới hơn 400 triệu bảng, đang bị dẫn trước bởi một đối thủ mà vài năm trước còn chơi ở giải nghiệp dư. Hàng thủ MU thi đấu như những cầu thủ nghiệp dư, hoàn toàn lép vế và bất lực.
Amorim, trên băng ghế chỉ đạo, gần như bất lực. Ngôn ngữ cơ thể của ông toát lên sự bế tắc. Có những khoảnh khắc ông như đang tranh cãi với trợ lý, và thậm chí phải chạy vào sân tự tay nhặt bóng trong cơn mưa tầm tã. Một CĐV Grimsby đã hét thẳng vào mặt ông: “Này Amorim, đội của ông chẳng ra gì đâu!”. Đó là một sự sỉ nhục.
Những tân binh đắt giá và màn trình diễn thảm hại
Amorim đã được ban lãnh đạo ủng hộ tối đa trong kỳ chuyển nhượng hè. Thế nhưng, những bản hợp đồng mà ông kỳ vọng lại chính là những người khiến ông thất vọng nhất:
- Bryan Mbeumo: Dù là người ghi bàn gỡ hòa nhưng chính anh lại là người sút hỏng penalty quyết định. Một ngày đáng quên.
- Benjamin Sesko: Hoàn toàn lạc lõng, không thể kết nối với các đồng đội. Dấu hỏi lớn về khả năng thích nghi.
- Andre Onana: Quay trở lại đội hình trong thảm họa. Yếu ớt ở cả hai bàn thua và chỉ tỏa sáng nhất thời trên chấm 11m.
Họ thi đấu như thể tâm trí đã ở một nơi khác, không còn động lực và sự gắn kết. Phải chăng họ đang chơi chỉ để chờ ngày rời đi?
Chiến thuật rỗng tuếch và sự bất lực
Trận đấu này không đơn thuần là một ngày xui xẻo. Nó là một bản án dành cho chiến thuật của Amorim. Ông tung vào sân mọi vũ khí trong tay, thay đổi nhân sự liên tục, thậm chí chơi với 5 số 10 trên sân trong hiệp hai. Kết quả? Một mớ hỗn độn.
MU hoàn toàn không có một dấu ấn chiến thuật rõ ràng. Họ không biết cách xây dựng lối chơi, không có những đường chuyền xé toang hàng phòng ngự đối phương. Họ lép vế ngay cả trong những tình huống tranh chấp tay đôi. Một đội bóng vô hồn, vô định.
“Đây là giới hạn” – chính Amorim đã thốt lên sau trận đấu. Nhưng có lẽ, đây chính là giới hạn cuối cùng mà lãnh đạo MU và các cổ động viên có thể chịu đựng được.
Kết luận: Không còn gì để vương vấn
Thất bại trước Grimsby Town sẽ được ghi vào lịch sử như một trong những trận thua nhục nhã nhất của MU tại các giải quốc nội, sánh ngang với các thảm họa trước MK Dons hay Leeds United. Nó không chỉ là một cú ngã, mà là một sự sụp đổ về niềm tin.
Amorim đã được trao cơ hội, thời gian và cả nguồn lực tài chính. Nhưng những gì ông mang lại chỉ là sự bế tắc, lộn xộn và những màn trình diễn thiếu ý chí. Khi một đội bóng thi đấu không có linh hồn, không có chiến thuật và thua cả một đội bóng hạng Tư, thì câu trả lời đã quá rõ ràng. Còn gì để MU vương vấn Amorim? Có lẽ, chẳng còn gì ngoài một lời tạm biệt để bắt đầu một cuộc cách mạng mới, trước khi mọi thứ trở nên quá muộn.
789P